Du lịch châu Âu, nhất định phải một lần đến Alsace. Alsace vốn không nổi tiếng như nhũng vùng đất khác của Pháp nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta nghĩ rằng mình đã lạc vào một giấc mơ cổ tích thời thơ bé. Nếu một ngày nào đó có thể tránh xa “đám đông điên loạn”, xin được cùng nhau đến Alsace để đi bộ giữa những ngôi nhà xinh xắn như bánh kem, cùng đạp xe qua những ruộng nho bạt ngàn, cùng ăn bánh ở một tiệm ấm áp ven đường nào đó…
Colmar, thủ phủ vùng rượu nho Alsace, xa xôi và nhỏ như bàn tay con gái. Đường xa vạn dặm, làm tôi không biết bao giờ mới được trở lại (từ Paris phải đi tàu mất 3-4 tiếng mới đến Strasbourg và từ Strasbourg đi hơn 1 tiếng xe bus nữa mới đến Colmar). Colmar cho cảm giác có những nơi còn đẹp hơn cổ tích. Những ngôi nhà đủ màu nửa gạch nửa gỗ xa xưa, vệ đường phiến đá hàng trăm năm tuổi, con kênh nhỏ nào đầy hoa mà người ta gọi là “la Petite Venise” (Venice tí hon).
Đến Colmar vào một ngày rất lạnh, trong người rất mệt mỏi sau những chuyến đi dài, và hạnh phúc vì ở một góc của miền Đông nước Pháp ấy, tôi tìm thấy một nhà hàng Hoa nhỏ xíu tên là China Town. Đúng là trên thế giới, nơi nào cũng có người Hoa. Chưa bao giờ tôi hạnh phúc khi được ăn cơm với bắp cải xào cà chua như thế! Và cũng ngày hôm đó, tôi phát hiện ra rằng có một thứ gia vị mà khi cho nó vào bất cứ món ăn nào, cũng thấy hương vị Việt Nam ở ngay đây. Chẳng phải nước mắm hay mắm tôm, dĩ nhiên rồi, mà là tương ớt Sriracha, vị cay nồng như tương ớt Bắc đủ làm mùa Thu Châu Âu ấm sực…
Colmar ngày mưa… Phố cổ trầm mặc vắng tanh không một bóng người. Hoa hồng tươi đỏ thẫm vẫy tay chào tôi trên cửa sổ của những ngôi nhà cái thì vàng chanh cái thì xanh lơ. Nhìn Colmar nhỏ bé mà cứ ngỡ đây là ngôi làng của nàng Bella trong “Giai nhân và quái vật”, hay là ngôi làng trong một truyện cổ Andersen, truyện cổ Grimm nào đó?
Có ánh đèn vàng hắt ra từ cửa hiệu tí hon “Au Dore” hay tiệm bán rau quả với những trái cà chua căng mọng, những trái đào hồng như mặt trời tí hon nằm ngoan sau khung cửa kính. Lang thang một hồi lạnh quá, tôi chui vào nhà thờ giữa làng trú chân. Nhà thờ nhỏ bé nhưng kiến trúc Gothic hoàn hảo, bên trong không gian ngập tràn một hơi ấm thiêng liêng. Colmar – giấc mơ cổ tích của riêng tôi.
Từ Colmar đi xe bus một chút sẽ đến xứ sở rượu vang Riquewihr, cũng lại là một ngôi làng nhỏ bé tuyệt đẹp như bao miền quê khác trên khắp nước Pháp. Nhưng người ta nói Riquewihr bây giờ nhìn cũng không khác gì Riquewihr hồi thế kỷ 16. Những ngôi nhà trong sắc màu ngọt ngào của những viên kẹo: xanh lá cây, cà phê sữa, hồng phấn, vàng mật ong. Nhà nào cũng theo lối kiến trúc Trung Cổ, cửa ra vào bằng gỗ chạm khắc những hoa văn cổ điển, dây thường xuân và hoa đủ màu quấn quýt bên bờ tường.
Giữa làng là một hiệu bánh với bao nhiêu ổ bánh tròn xoe mới ra lò đang tỏa hương ngào ngạt, quán cà phê ngoài trời với khăn trải bàn carô đỏ rất “đồng quê” và ghế gỗ để tràn lối đi. Tôi thầm mong một mùa Đông nào đó quay lại nơi đây cùng với một ai đó, cùng nhau đi bộ, ghé vào mua bánh giúp cô chủ mập mạp phốp pháp, cầm túi bánh đi lang thang khắp làng và rồi ghé vào một quán nhỏ nào đó uống vài ly rượu vang cho môi hồng đào.
Gruyeres, ngôi làng Thụy Sỹ là nơi sản sinh ra món phô mai Gruyeres. Đến đây vào một ngày giá lạnh căm căm, 12 độ C, co ro co ro… Tôi muốn ở lại mãi miền quê có lâu đài cổ xinh đẹp cuối làng, Château de Gruyeres xây từ thế kỷ 13. Bình yên quá, bình yên không chịu nổi! Thứ âm thanh rộn ràng nhất nơi này là tiếng chuông lanh canh phát ra từ dây đeo cổ của những con bò. Đồng xanh bạt ngàn trên đường đến làng.
Đến Gruyeres, không thể không nếm thử món lẩu phô mai (fondue) với phô mai được nấu nóng chảy ăn với bánh mì trong một nhà hàng bằng gỗ dưới hầm. Cuộc sống ở Gruyeres hoàn toàn không có những trò tiêu khiển, đương nhiên là không có nightlife, bar, club gì. Chỉ có đi bộ, đọc sách, thả hồn tung tăng giữa đồng xanh trải dài và trú lạnh trong những tiệm ăn với cô phục vụ vẫn mặc tạp dề và váy phồng. Dễ thương, ngọt ngào như hũ kem Movenpick ăn trong một ngày Thụy Sỹ giá lạnh.
Có những buổi chiều ngồi trong cao ốc văn phòng giữa Sài Gòn, trời mưa xiên xiên ngoài khung cửa, tôi nhớ quá những ngày rong chơi xa xưa. Colmar, Riquewihr, Gruyeres… làng mạc mơ màng xin ngủ yên trong tim tôi nhé.
Nguồn: Elle Vietnam