Xứ sở của những ngạc nhiên nho nhỏ, nhưng neo giữ lòng người. Cô bạn mới quen Melisa tiếp đón tôi ân cần, hồn hậu, bất giác tôi cảm thấy nếp nhà của người Việt như vẫn đâu đây. Một mùi hương tuy lạ mà rất quen thoang thoảng trong không gian của ngôi nhà nhỏ, thật không ngờ những khóm sả quanh nhà, èo uột theo sự thờ ờ của tôi, lại mang lại mùi hương vô cùng bình dị nơi đây.
Phía sau khu khách sạn Albert Village Court, theo con đường Albert Street, bước chân lơ đễnh chậm rãi đưa tôi qua những khu đô thị sầm uất như Sim Lim Square, OG Centre. Cứ thế, bước đi. Còn nhớ có ai đó đã nói rằng nếu ta cứ bước đi, con đường cuối cùng sẽ dẫn ta đến nơi cần phải đến. Không cần đi quá xa đến Bugis Junction nơi có những món hàng hiệu đắt đỏ hay giảm giá mạnh vào những dịp tháng 10, gần hơn chút nữa, tôi ở giữa khu chợ nhỏ Bugis lúc nào không hay!
Bugis là khu chợ đêm, giá cả các mặt hàng ở đây rất mềm và dễ chịu. Thậm chí, chỉ với một đôla Sing thôi, cũng đã có thể mua được một que kem ngon lành. Du khách nơi đây đến từ khắp ngả. Dân bản địa vốn ít ỏi mà khách thập phương lại nhiều hơn gấp bội. Tính thống nhất trong một nền văn hóa đa tôn giáo, đa chủng tộc là một trong những nét rất riêng của Singapore. Bận rộn là vậy nhưng không vì thế mà làm mất đi nét lịch sự vốn dĩ của người dân Sing.
Chợ đông, từng dòng người lũ lượt. nhưng vẫn sẵn lòng nhường nhau một lối đi. Dù phải buôn bán luôn tay nhưng người bán vẫn mỉm cười. Dù cho mồ hôi có nhễ nhại, họ vẫn dành nụ cười tươi cùng lời nói cảm ơn chân thành đến tất cả vị khách của mình.
11h đêm, rời xa Bugis, tôi bước lang thang ở khu Mustafa. Anh chàng cảnh sát mặc chiếc áo màu xanh cẩn trọng hỏi thông tin về nơi mà tôi định đến. Ồ, thì ra nước da màu vàng đã tố cáo mình trong khu Tiểu Ấn rồi dây. Cầm passport trên tay, anh cảnh sát cười hiền từ và bảo “Take care. It’s too late now”. Tôi nói lời cảm ơn lí nhí. Anh cảnh sát đi rồi, bỗng chốc thấy lòng mình có một niềm vui dịu dàng len lỏi.
Tốn 10 đôla Sing, tôi mua về được 3 món đồ lưu niệm ở một cửa hàng không tên. Chính xác hơn, cửa hàng đó tên là “10$ for 3”. Sing thường có các cửa hàng đồng giá như thế, thu hút được rất đông khách du lịch ghé qua. Một chú Merlion nhỏ, một chiếc chuông gió có hình ngôi chùa Tàu và một chiếc móc khóa xinh xắn. Tôi trả lời với người bán hàng rằng chắc hẳn người bạn của tôi sẽ thích lắm đây. Mất 15 phút, tôi chỉ cho cô gái cách nói “Cảm ơn rất nhiều” bằng tiếng Việt Nam. Cô gái người Ấn có đôi mắt trong tỏ ra vô cùng cảm kích.
Singapore nơi đảo quốc thịnh vượng, tôi đến dây trong một dịp tình cờ không ước hẹn, ánh mắt, lời nói của người lưu giữ bước chân tôi. Tôi đã có một khoảng thời gian tuyệt đẹp, còn đọng mãi trong ký ức khó phai. Chắc là lâu lắm, những 3 năm nữa cơ, tôi mới có dịp trở lại. Singapore lúc ấy chắc cũng đã khác rồi. Một kỷ niệm về Sing, về những đôi mắt châu Á luôn nhìn tôi trìu mến, những người bạn gốc Hoa đãi tôi những món ăn nhiều dầu mỡ nhưng chứa đựng biết bao tình.
Singapore, tôi gửi đến nơi đây một niềm nhớ, một hoài niệm đẹp còn mãi trong lòng.
Thao Minh Blog's