Giờ Malaysia trước 1 tiếng đồng hồ so với giờ Việt Nam. Cửa hàng bách hóa và siêu thị thường mở cửa từ 10 giờ sáng đến 22 giờ, còn cửa hiệu nhỏ thường mở cửa từ 9 giờ 30 phút đến 17 giờ. Ở Thủ đô Kuala Lumpur và hầu hết các thành phố lớn đều có cửa hàng mở cửa 24/24 giờ
Tiền Malaysia là Ringgit Malaysia (RM). Đến Malaysia, du khách nên đổi tiền RM tại sân bay hoặc các ngân hàng. Tại các siêu thị, các điểm vui chơi đổi tiền giá chênh lệch nhiều. Thẻ tín dụng chỉ được sử dụng ở các thành phố lớn và một số tỉnh nông thôn.
Phương tiện đi lại ở Malaysia chủ yếu là taxi. Đi taxi, du khách lưu ý là yêu cầu lái xe bật đồng hồ để tính tiền.
Đa số người dân Malaysia theo đạo Hồi. Khi vào thăm nhà thờ Hồi giáo, du khách phải để giày, dép ở ngoài. Một số nhà thờ Hồi giáo cung cấp khăn, áo choàng cho khách khi vào. Gặp nhau, người Malaysia thường có thói quen sờ vào lòng bàn tay của người kia, sau đó chắp hai bàn tay lại. Dùng tay phải khi ăn, đưa hay nhận đồ vật bởi vì họ cho rằng tay trái không trong sạch. Ở Malaysia, màu vàng là màu chuyên dùng của vương công quý tộc, khách không nên mặc quần áo màu vàng trong các hoạt động chính thức hoặc tham quan hoàng cung
Nếu muốn nghỉ homestay hoặc đến thăm gia đình người Malaysia, du khách nên gọi điện trước. Khi vào nhà người Malaysia, du khách nhớ để giày, dép ở ngoài. Khách đến nhà chơi thường được chủ nhà mời đồ uống, bạn nên lịch sự đón nhận. Người Malaysia không thích người khác so sánh mức sống của họ với người dân nước khác. Quà tặng tốt nhất cho các đối tác làm ăn ở Malaysia là bút, sổ công tác, danh thiếp và những đồ vật mang dấu công ty của đối tác, nhưng không nên tặng rượu (trừ người Hoa).
Một số kinh nghiệm khác bạn không thể bỏ qua:Maylaya cái tên mà tôi ấn tượng ngay lần đầu đến Malayxia, đây là tên cũ khi sáp nhập Singapore vào người ta mới đổi tên là Malayxia. Nhưng cũng chỉ hai năm sau người Sing (chủ yếu gốc Trung Quốc) lại tác ra (1965).
Ấn tượng đầu tiên về Malaya đó là hệ thống giao thống rất tốt, khoảng 800km đường xuyên đất nước, đi lại không một tiếng còi xe, không có người đi bộ hay bất kỳ phương tiện nào bằng ngang qua đường. Cũng dễ hiểu khi mà trước hết đất đai của họ bằng nước ta còn dân số thì chỉ bằng 1/4.
Ấn tượng thứ hai đó là Đạo Hồi, khoảng 2/3 dân ở đây theo Đạo Hồi. Vì thế mà "chùm kín" có thể nói là dễ gặp ở đây. Ngay cả sáng sớm chúng ta có thể nghe tiếng cầu nguyện như là tiếng nhạc tập thể dục buổi sáng ở ta vậy. Và bạn cũng đừng bất ngờ khi mà ở trong phòng luôn có cái mũi tên trên trần nhà. Đó là hước chỉ về thánh địa Mac - Ca của người Hồi Giáo, làm phương hướng để họ ngồi cầu nguyện.
Điểm xuất phát của Malaya cũng muộn và thấp như nhiều nước trong khu vực, ấy vậy mà chỉ trong vòng 20-30 năm gần đây. Malaya đã tiến những bước dài vững chắc, đáng để nhiều nước học tập.
Xin được dẫn cac bác chưa đến hãy nên đến khu nghỉ mát Casino ở cao nguyên Genting Highland cách thủ đô chừng vài chục km. Đại khái các bac có thể tưởng tượng nó giống như Tam Đảo ở gần Hà nội vậy. Chỉ có khác đây là nơi chính phủ Malaya cho phép đánh bạc. Chúng ta có thể lên Cao nguyên bằng hai con đường, đường ô tô và đường Cáp treo. Đây có thể nói là hệ thống Cáp treo dài nhất Đông Nam Á (có thể là cả Châu á hiện nay?), thật khốn khổ cho ai sợ Cáp treo, vì trót lên rôi thấy còn lâu mới xuống đất .
Nơi đây đúng là nơi để mọi người tiêu tiền, nhất là đánh bạc. Các khách sạn được nói với nhau bởi hệ thống thang cuốn có mái che, và chúng ta cứ cuộc bộ thoải mái. Trong đó là nhiều cửa hàng thời trang, quà lưu niệm, các trò chơi, từ bay đến xứ sở của Nàng Công chúa Tuyết hay bay lên Vũ trụ với hình thức "không trọng lượng". Nhưng trò chơi mà tôi nhớ mãi đó là cái món "Giã gạo". Bạn ngồi mấp mé vào ghế, mỗi lần chơi có 12 người ngồi bốn phía ở một cái cột cao khoảng 50-70mm gì đó. Họ kéo từ từ lên đỉnh, lúc tôi chơi mây lượn lờ ngay dưới chân. Lúc đó chỉ có nước muốn xin xuống vì nhìn từ trên cao xuống mà phát hoảng. Tôi nín thở chờ đợi, đợi lần 1 chưa thấy gì, lại nín thở lần 2, vẫn chưa thấy gì. rồi đột nhiên cảm giác bị thả tự do xuống mặt đất ập tới. Muốn hét cũng không hét được, ruột gan như muốn bay bổng lên không trung, gần xuống tới mặt đất. Máy lại kéo tung chúng tôi lên trời, cứ như vậy 3-4 lần gì đó cho đến khi hết. Thật hú vía, nhưng lại vẫn muốn chơi tiếp .
Món tiêu khiển và tiêu tiền thứ hai phải kể đến ở đây là đánh bạc, tôi thực sự cũng không ham hố lắm. Nhưng một tối thức xuyên đêm ở đây đúng là phải nghĩ lại, nơi đây thực sự là đỉnh cao của công nghệ "moi tiền". Bạn có thể tham gia rất nhiều trò đánh bạc mà không biết chán, chỉ có điều uy nhất là chúng ta phải xác định mình định mua "tài sản tinh thần" nay trong hạn mức bao nhiêu nhé.
Tất nhiên máy ảnh không được mang vào chỗ đánh bạc, ngoài ra bạn còn phải ăn mặc chỉnh tề một chút, không kiểu "ta ba lô" được. Nghe nói chủ của Cao nguyên là một người đàn ông gốc Trung Quốc, ông ta và một vài người Trung quốc khác là những người giàu nhất Malaya.
Theo Dulich