Một thành phố chiếm tất cả dung lượng trong Album của tôi
Đến với thành phố Lisbon, bạn không phải đến một viện bảo tàng hay một phòng triển lãm nào cả mà chính bản thân Lisbon đã là một tuyệt tác nghệ thuật rồi. Thành phố mang màu sắc chủ đạo là lạnh và trầm. Cả Lisbon như một bản nhạc tuy buồn nhưng thật da diết và nồng nàn, một vẻ đẹp quyến rũ không thể cưỡng lại. Sự đan xen giữa các kiến trúc hiện đại và cổ xưa là một cuộc cách mạng xảy ra ngay trong lòng mỗi du khách khi đặt chân đến nơi đây. Tôi không biết phải đánh giá nét đẹp hiện đại hay cổ điển nổi trội hơn vì nếu thiếu mất một trong hai sẽ không còn là Lisbon nữa.
Đặc biệt là những tín đồ “sống ảo” như tôi, đây quả là một nơi đáng để chụp và làm đầy bộ nhớ máy ảnh nhỉ.
Ngồi xuống – Ăn miếng bánh, uống miếng trà cùng Lisbon
Tôi đã có cơ hội đến tiệm bánh caramen ở gần tháp Belem. Quán đã có mặt từ năm 1837 với kiểu dáng cổ kính của những bức tranh gạch men màu trắng xanh. Chỉ với mặt hàng bánh ngọt và trà nóng, quán làm ăn phát đạt đến mức đón tiếp ngày càng đông khách phải mở rộng thêm. Bánh này làm bằng bột gạo có mật ong, bơ và quế. Hương quế thơm dịu hòa với vị mằn mặn của bơ, vị ngọt thanh của mật và độ nướng vừa tới làm caramen tan ra của chiếc bánh khiến tôi muốn tan chảy theo cả chiếc bánh.
Tôi đã gặp người này ở đâu rồi thì phải?
Người dân ở đây cứ như người trong nhà của mình vậy, họ hiếu khách, nhẹ nhàng và lịch thiệp cứ như ta đã gặp họ ở đâu trong cuộc đời này rồi thì phải. Mặc dù là một thành phố của du lịch, tuy nhiên con người nên đây họ lại chọn cách sống thật yên bình. Rất khác so với người dân ở các quốc gia khác như Ý hay Tây Ban Nha. Tôi yêu con người nơi đây như cảm giác một người con xa quê lâu ngày gặp lại quê hương của mình vậy. Cho phép tôi được gọi đây là quê hương thứ hai của mình, có được không?