Lần đầu tiên tôi tới nơi này là lúc tôi học lớp 5. Đây là lần đầu tiên tôi về Đà Nẵng, quê hương chỉ được biết đến qua lời kể của ba mẹ, lần đi này tôi chỉ đi với em trai và chúng tôi được họ hàng bên ngoại dẫn đi thăm Hội An.
Trong ký ức của một đứa trẻ 11 tuổi, thì ấn tượng đầu tiên không phải sự cổ kính ở nơi đây mà chính là những con tò he bằng gốm ngộ nghĩnh được bày bán khắp nơi trong phố cổ. Tôi và em trai thích thú, chăm chú chọn lựa những “chú” kêu to nhất để mua về làm quà cho ba mẹ và bạn bè.
Năm tôi quay trở lại Hội An là lúc tôi học năm ba đại học, tuy không dám “vỗ ngực” tự cho mình đã lớn, nhưng cũng đủ để cho tôi cảm nhận Hội An với một góc nhìn khác xưa. Và lần này, ấn tượng sâu sắc mà Hội An để lại trong tôi là những mảng tường nhuốm màu thời gian, nằm len lỏi và yên tĩnh trong những kiến trúc cổ xưa.
Những bức tường vàng nghệ cũ kĩ hay những mái ngói phủ rong rêu “nổi bần bật” trong sắc nắng ban trưa. Hay u buồn, trầm tĩnh bởi những cơn mưa “đỏng đảnh” bất ngờ đổ xuống. Hay âm trầm, lặng lẽ dưới ánh sáng mờ ảo của những chiếc đèn lồng khi chiều buông xuống. Tất cả đều tạo nên một Hội An hoàn toàn khác
Dạo quanh phố cổ, bạn có thể vô tình “bắt gặp” những con hẻm nhỏ, hai bức tường ghé sát nhau như hai người bạn đang thủ thỉ chuyện trò, tạo ra con đường chỉ vừa đủ lọt một người đi.
Những cụ già tóc bạc da mồi, khuôn mặt in dấu thời gian bởi những vết chân chim, những nụ cười móm mém, ánh mắt hiền từ vẫn tỏa sáng lấp lánh bên những mảng màu xưa cũ.
Từ những gánh hàng rong; những chiếc xích lô, xe đạp cũ kĩ; những giàn hoa giấy đến những đứa trẻ nô đùa lí lắc, những tà áo dài thướt tha đều trở nên đẹp hơn, dễ yêu hơn trên những mảng tường vàng bám rêu xanh.
Mỗi lần đến lại phát hiện thêm một vẻ đẹp khác của Hội An, lại tha hồ lưu giữ những mảng màu phố cổ qua những khung hình; Mỗi lần rời xa lại càng khó khăn hơn bởi biết bao giờ mới quay lại…
Hội An – Nơi tôi đã đến rồi đi