Điều này khiến tôi không khỏi tò mò, tại sao đi hoài mà không thấy “ngán” nhỉ, hỏi nó thì nhận được câu trả lời không thể nào dễ thương hơn: Thì đi thử đi rồi biết.
“Hay thật! Hỏi cũng như không”. Đó là câu nói hiện lên trong đầu tôi khi nghe câu trả lời “khó ưa” như thế. Nhưng khi đặt chân đến Đà Lạt, tôi mới hiểu rằng, chỉ khi bạn dừng chân ở nơi đó, khám phá con người ở nơi đó, trải nghiệm những điều mà chỉ Đà Lạt mới có, bạn mới hiểu rõ được lý do tại sao thành phố ấy lại được lòng người đến thế.
Đến đây, bạn sẽ thích cảm giác được thả bộ, đi dọc theo những con đường trung tâm thành phố, khám phá những con dốc xinh đẹp, những bậc thang, tường đá rêu xanh nằm khuất sâu trong những ngỏ hẻm xinh đẹp vào buổi chiều tà.
Thích chỉ trỏ, reo hò như những đứa trẻ được kẹo khi bắt gặp những chùm hoa đào còn sót lại trên những con đường dốc quanh co, bên những sườn đồi, mái phố, hiên nhà.
Thích chu du, ngắm nhìn những thửa vườn trên những cung đường đèo, những đồi thông bạt ngàn, đặc biệt là được lượm lặt hàng tá quả thông về “khoe” nhà.
Thích ngất ngây cái ngọt tươi mát của những quả dâu tây đỏ mọng mà khi hái tận tay, ăn tại chỗ mới có được.
Thích một ly nành bò nóng hôi hổi cùng với những chiếc bánh ngọt thơm nồng vị sữa, làm ấm bụng trong cái se lạnh buổi đêm.
Thích lang thang đi bộ trong đêm với hàng loạt những món nướng ở chợ đêm Đà Lạt, mỗi đứa cầm trên tay nào là khoai lang nướng, bắp nướng, hột gà nướng, rồi “tám” đủ thứ chuyện trên trời dưới đất.
Đến khi bước lên xe trở về Sài Gòn, tình cờ đi chung xe với một nhóm người nước ngoài, thấy họ mỉm cười khi truyền tay nhau bịch hồng khô và ăn một cách ngon lành, tự dưng tôi thấy tự hào và mãn nguyện hết sức. Một chuyến đi đẹp – một thành phố đẹp, những cung đường đẹp, những con người không thể nào đẹp hơn.
Tôi đã “say nắng” một Đà Lạt như thế!
Sau này, nếu có ai hỏi tôi, tại sao lại chọn Đà Lạt, tôi sẽ trả lời rằng: Thì đi thử đi rồi biết.